Nếu ai đã từng sở hữu một cây guitar, đã từng học qua những nốt nhạc, từng chật vật bấm, dò từng đầu ngón tay trên cung đàn thì ít nhiều cũng đã từng có cảm xúc nào đó cho cây guitar, đã từng ham muốn được tự tay chơi một bản nhạc nào đó yêu thích. Rồi cái cảm nhạc khi bạn chơi được một đoạn nhạc một cách trôi chảy nó thật khó diễn tả thành lời, là cái gì đó vui vui xen lẫn với hào hứng và phấn khích.
Cái cảm giác lần đầu tiên đó thật khó quên, cho dù sau này bạn có tiếp tục chơi, tiếp tục tập luyện với cây guitar đó hay không thì dẫu sao cây guitar cũng mang lại cho bạn một cảm giác bình an đến lạ. Khi từng nốt rung lên là lúc mọi ưu phiền tan biến đi, chỉ còn lại bạn và cây guitar của mình trong thế giới riêng của hai người. Thế giới không có muộn phiền, lo âu, bon chen hay việc được mất, hơn thua.
Mỗi khi về căn phòng bé nhỏ, vô tình nhìn thấy cây guitar, muốn cầm nó lên đôi khi chỉ là gẩy một vài hợp âm quen thuộc, xưa cũ, hay cũng chỉ cầm lên, lau nhẹ những bụi mờ qua thời gian thôi. Cái cảm giác đó lại hiện về, khi mơ hồ khi rõ ràng, nhưng nó khiến mình thấy vui và bình an lắm.
Mình chỉ là một tâm hồn nhỏ bé với cây guitar cũ kỹ mà thôi.